Vô chiều: Một điểm là một ví dụ của một đối tượng không. Nó tạo ra một điểm trong không gian nhưng rõ ràng là điểm đó không có độ dài, chiều cao hay độ sâu.
Một chiều: Một đối tượng một chiều là một đường thẳng đơn, nó chứa độ dài nhưng không chứa chiều cao hoặc độ sâu.
Hai chiều: Một đối tượng 2 chiều chứa bất kỳ hai trong số ba chiều sau:
* Chiều rộng
* Chiều cao
* Độ sâu
Ba chiều: Đối tượng 3 chiều (three-dimension hay 3-Dimentions hoặc 3D) sử dụng tất cả 3 chiều (dài, cao và sâu) hoặc các trục tương ứng trong không gian X, Y và Z. Các ứng dụng 3D thực thi theo một chuẩn dựa trên các trục gọi là hệ tọa độ Đề-Các trong không gian, khái niệm được đề cập tới đầu tiên vào những năm giữa thế kỷ 17. Hệ trục tọa độ này gồm có các trục X, Y và Z tương ứng với các chiều của không gian, tuân theo quy ước:
* X: Chiều rộng
* Y: Chiều cao
* Z: Độ sâu
Theo đồ thị bên, và theo quy ước trong 3D studio Max, các điểm X nằm ở trái và phải, các điểm thuộc trục Y nằm hướng trên hoặc dưới, và các điểm thuộc trục Z dùng để biểu thị độ sâu theo hướng chéo. Các ứng dụng 3D sử dụng các trục này để chuyển đổi, quay và phân chia các đối tượng trong không gian theo các trục xác định. Chẳng hạn, tôi có thể biến dạng hoặc di chuyển một đối tượng dọc theo trục X bằng cách di chuyển nó theo hướng trái hoặc phải. Tôi cũng có thể di chuyển đối tượng của tôi trên trục Y bằng cách kéo nó lên hoặc xuống. Nếu tôi di chuyển đối tượng của mình trên một trục Z, thì đối tượng sẽ xuất hiện ở gần hơn hoặc xa hơn từ tầm nhìn của tôi đối với đối tượng trong viewport.




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét